VĂN HÓA CẢM ƠN
Hồi còn ở nhà mình ít khi nói cám ơn vì những điều nhỏ nhặt, nói cám ơn với người nhà lại càng không. Nhưng khi sang NZ, mình đã được học những bài học về văn hóa cảm ơn từ chính con gái út mình.
Mình nhờ nó pha hộ cốc nước chanh, nó đưa cho mình, mình thản nhiên cầm uống, nó bảo "say something, mommy?”, hay khi mình đón nó ở trường về nó hỏi “how is your day?”, mình trả lời nó xong rồi thôi, nó nhắc nhẹ “my day is awesome, thanks for asking”. Có lần nó gọi mình giật lên chỉ để nói “thanks for your lunch, it’s so good”.
Rồi mình có cơ hội được nói cám ơn nhiều hơn, đó là khi ai đó vào trước giữ cửa hay giữ thang máy cho mình. Có lần đang đợi đèn xanh đèn đỏ nghe tiếng còi xe đánh bíp một cái, quay sang bên cạnh người đi đường bảo “xe bạn hỏng đèn phanh rồi nhé”, vân vân và mây mây, nhiều lắm không nhớ hết được.
Một lần mấy mẹ con đi siêu thị thì gặp hai mẹ con bạn thân của con mình. Đó là người bạn thân đầu tiên con mình có ở NZ. Sauk hi vào học chừng đâu 2, 3 tuần gì đó con mình có mang về một mảnh giấy trên đó có ghi số điện thoại của một phụ huynh, cô nói cô là mẹ của cô bé học lớp con mình và cô muốn thỉnh thoảng vào chủ nhật đón con mình về nhà cô chơi. Có lẽ cô bé đã về nhà kể với mẹ về cô bạn mới quen, có lẽ cô ấy đi đón con đã gặp con mình và cô ấy biết rằng nhà mình mới chuyển đến nên chưa có nhiều bạn bè nên cô chủ động làm quen.
Hôm đó ở siêu thị còn có cả mẹ mình nữa, mình giới thiệu mẹ với cô ấy rồi hai mẹ bỉm sữa tám chuyện với nhau. Bỗng nhiên cô ấy dừng lại, quay sang nhìn mẹ mình rồi bảo mình “nói cho bà ấy biết là tụi mình đang nói chuyện gì đi”. Mình cũng hơi bị bất ngờ. Ai cũng biết là nói chuyện bằng thứ tiếng mà người khác không hiểu trước mặt họ là bất lịch sự, nhưng hành xử như cô ấy thì không phải ai cũng làm.
Sau khi nói chuyện một lúc thì chia tay ai về nhà nấy, cô ấy quay sang cô con gái nhỏ đang đứng chờ mẹ và nói “thanks for your patience”.
Mình lại thấy ngại lần nữa, mình không bao giờ cám ơn con vì những điều trừu tượng như thế, mình cho rằng điều đó là không cần thiết. Nhưng một đứa trẻ lớn lên trong sự biết ơn từ những điều nhỏ nhất chắc chắn sẽ xây dựng nên trong tâm hồn nó về một nếp suy nghĩ: đừng cho rằng điều gì đó là mặc định, nếu mẹ nó đã cám ơn nó vì đã kiên nhẫn đứng chờ mẹ, thì nó sẽ biết cám ơn mẹ về những gì mẹ nó đã làm cho nó.
Hồi trước chỗ mình làm có cậu rửa bát part-time buổi tối người bản xứ, mới học lớp 13. Cậu ấy có cô bạn gái học cùng lớp, buổi chiều tan học mình hay gặp hai đứa tay trong tay đi về.
Đi làm thêm có tiền rồi cậu ấy mời bạn gái đi ăn tối, còn đặt bàn trước mới ghê chứ. Tan học về cậu ấy mặc nguyên đồng phục bước vào nhà hàng. Mình thấy cậu ấy vào thì lật bật ra chào. Cậu ấy quàng tay qua vai mình, ôm hôn mình rồi nói :"Aunty có khỏe không? Aunty cho cháu đặt bàn hai người tối nay nhé, cái bàn cạnh cửa sổ ấy". Mình hơi ngạc nhiên, cậu ấy còn chưa qua tuổi phổ thông mà hành xử như một người đàn ông trưởng thành.
Tối ấy hai bạn trẻ nắm tay nhau vào nhà hàng, nhưng chúng không vào bàn ngay mà cậu ấy dẫn bạn gái xuống bếp chào mọi người và giới thiệu từng người với bạn gái. Tối ấy, khác hẳn với bộ quần áo rộng thùng thình và đôi giày to khủng bố mặc lúc rửa bát, cậu ấy tóc chải mượt, áo sơ mi xanh nhạt bỏ trong quần âu đen, giày da đen bóng tự tin chững chạc đi bên bạn gái. Hai đứa ngồi ăn rủ rỉ nói chuyện bên cái bàn bên cửa sổ cả buổi tối. Chúng học cùng trường, không phải chúng không có thời gian nói chuyện, nhưng cậu ấy vẫn muốn dành cho cô bạn gái một buổi tối đặc biệt và buổi tối đặc biệt đó được tạo ra từ những tối rửa bát quần quật của cậu ấy.
Ăn xong hai đứa lại dẫn nhau xuống bếp chào mọi người, cậu ấy bảo "bạn gái cháu nói đồ ăn ở đây rất ngon, cháu cảm ơn cô chú ạ". Những đứa trẻ đó còn chưa qua hết tuổi phổ thông nhưng đã biết hành xử như ladies and gentlemen, biết đối xử trân trọng những người làm cùng, với công việc mình làm, và những đồng tiền mình kiếm ra, chỉ thông qua hai chữ “cám ơn". Mình không đến nỗi mất gốc tiếng việt mà còn phải học mòn học mỏi cái văn hóa cám ơn của họ, vậy thì những người mất gốc thì sao nhỉ?
Hồi trước mình vẫn nghĩ rằng bọn tây lông “đĩ miệng” chỉ nói “cám ơn” hay “xin lỗi” cho sướng mồm, nhưng thực ra thì không phải vậy, họ luôn trân trọng những gì người khác làm cho họ cho dù họ phải bỏ tiền túi ra để mua dịch vụ đó, một sự ghi nhận thật lòng.”Cám ơn" chỉ là một từ, nhưng để tạo dựng nên được cái văn hóa cám ơn thì cần cả một phông văn hóa mà trong đó con người ta trân trọng những gì người khác làm cho mình từ nhỏ nhất. Một câu cám ơn không đủ để phê cả ngày, nhưng sẽ đem lại một cảm giác dễ chịu vì được người khác quan tâm, dù chỉ là một cảm giác thoáng qua.
Nếu chúng ta đón nhận tất cả mọi thứ với một lòng biết ơn, rằng đó không phải là “take it for granted”, thì chúng ta sẽ bớt săm soi, bớt phán xét, bớt chê bai, bớt định kiến. Chúng ta sẽ nhìn nhau bằng con mắt của một sự đồng đẳng, và cám ơn cuộc đời vì đã được sinh ra, được sống cùng nhau, để giúp đỡ, và để yêu thương. :)
_Trích: chia sẻ từ fb Trang Dung Dinh_